Cuộc Cách Mạng Tâm Lý
Krishnamurti J – trich từ cuốn Commentary on Living.
Sự Thẩm Tra
Có vài người chúng tôi ở trong căn phòng nhỏ nhìn ra một cái hồ đẹp, cảnh vật thật êm đềm lặng lẽ, mặc dù chim chóc nhộn nhịp một cách vui thú. Trong nhóm, có một người đàn ông to lớn, đầy sức khỏe và cường tráng, với đôi mắt sắc sảo nhưng hiền hòa và lời nói chậm rãi, thận trọng. Vì anh ta hăm hở nói nên các người khác giữ yên ặng, nhưng họ có thể tham gia khi họ cảm thấy cần thiết.
“Tôi đã tham gia chính trị nhiều năm, và thật sự hoạt động cho những gì mà tôi thành tâm nghĩ là điều lợi ích cho đất nước. Điều đó không có nghĩa là tôi không tìm kiếm quyền thế và địa vị. Sự thực tôi tìm kiếm nó, tôi đã đấu tranh với kẻ khác để được nó, và như ông biết, tôi đã đạt được nó Tôi đã nghe ông giảng lần đầu nhiều năm về trước, và mặc dầu một vài điều ông nói đã CHẠM NỌC, NHƯNG đối với tôi toàn thể cách tiếp cận với cuộc sống của ông chỉ gây được một cảm hứng nhất thời và đã chưa bao giờ bắt rễ sâu dược. Tuy nhiên , trải qua nhiều năm với tất cả mọi đấu tranh và GIAN KHỔ, một cái gì đó đã từ từ trưởng thành trong tôi. Gần đây, tôi đã từng tham dự những cuộc nói chuyện và thảo luận của ông bất cứ lúc nào tôi có thể dự được GIờ đây, tôi hoàn toàn nhận thức được rằng những gì ÔNG NÓI là con đường duy nhất thoát ra khỏi những bế tắc rối loạn của chúng ta. Tôi đã từng đi khắp Châu Âu, Mỹ rồi Liên Xô để tìm một giải pháp. TÔi đã là một người hoạt động tích cực trong một chính đảng , với ý định tốt đẹp , nghiêm túc, tôi đã hợp tác với các nhà lãnh đạo chính trị- tôn giáo. Nhưng bây giờ tôi đang từ bỏ mọi thứ. . Tất cả đã và đang suy đồi và vô hiệu quả, mặc dầu trong một số chiều hướng nào đó, sự tiến bộ khả quan đã được thực hiện. SAU KHI suy nghĩ nhiều về các vấn đề này, giờ cảm thấy tôi đang sẵn sàng đón nhận MỘT CÁI GÌ đó MỚI MẺ và SÁNG TỎ.”
Krishnamurti: Để xem xét thẩm tra, ta ắt phải không bắt đầu bằng một KẾT LUẬN, bằng LÒNG TRUNG THÀNH với một đảng phái hay với một thành kiến, phải không có THAM MUỐN THÀNH CÔNG, không có đòi hỏi một HÀNH ĐỘNG TỨC THỜI. nếu ta có liên hệ mắc mứu với bất cứ sự việc nào trong những điều này thì sự xem xét đúng đắn hoàn toàn không thể có được. Để Xem xét toàn bộ VẤN ĐỀ CỦA CUỘC SỐNG lại từ đầu, thì tâm trí phải được tước sạch bất kỳ động cơ cá nhân nào, bất kỳ cảm thức thất chí âu sầu nào, bất kỳ sự tìm kiếm quyền thế nào, dù là cho mình hay cho nhóm của mình cũng vậy. điều đó là như thế phải không, thưc ngài?
“Xin đừng gọi tôi bằng Ngài. DĨ nhiên, đó là cách duy nhất để thẩm tra và thấu hiếu bất cứ ĐIỀU GÌ, Nhưng tôi không biết tôi có khả năng làm điều đó không?”
Khả năng xảy đến với sự ứng dụng tức thời và trực tiếp. Để xem xét các vấn đề phức tạp của cuộc sống, chúng ta phải bắt đầu mà không ủy thác vào bất cứ triết học nào bất cứ ý thức hệ nào, bất cứ hệ thống tư tưởng hay khuôn mẫu hành động nào. Khả năng thấu hiểu không phải là vấn đề của thời gian, nó là một trực nhận tức thời, phải ko?
“Nếu tôi nhận biết được một cái gì đó là có nọc độc thì tránh nó không phải là vấn đề, tôi chỉ đơn giản là ko chạm đến nó. CŨng thế, nếu tôi thấy bất cứ loại kết luận nào cũng ngăn trở sự thẩm tra toàn diện các vấn đề của cuộc sống, thì tất cả các kết luận, cá nhân và tập thể, đều sẽ rơi mất. Tôi ko cần phải cố gắng gì để thoát khỏi chúng, có phải thế không?”
Vâng, nhưng một phát biểu rõ ràng về sự kiện không phải là một sự kiện thật. Thật sự giải thoát khỏi những kết luận lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Một khi chúng ta nhận thức đước rằng thành kiên thuộc bất cứ loại nào đều cản trở một sự thẩm tra triệt để, thì chúng ta có thể tiến hành quan sát mà ko có thành kiến gì cả. Nhưng vì thói quen, tâm trí có xu hướng phải cầu đến quyền lực, phải dùng đến truyền thống bắt rễ lâu đời, và rất tỉnh giác về khuynh huong này đến mức nó ko còn gây trở ngại cho tiến trình thẩm tra xem xét thì cũng rất cần thiết. Với sự thông hiểu này, chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận chứ?
Thế thì cái gì là NHU CẦU CƠ BẢN nhất của con người?
Q – Thực phẩm, quần áo và nhà ở, nhưng để phát sinh một sự phân phối hợp tình hợp lí các nhu cầu nền tảng này lại trở thành một vấn đề, bởi vì con người vốn tự bản chất là tham lam và độc chiếm.
K- Bạn muốn nói rằng con người được xã hội khuyến khích và giáo dục để trở thành cái mà họ đang là, phải không? Bây giờ, một loại xã hội khác, bằng luật pháp và những hình thức cưỡng chế khác, có thể có khả năng buộc họ “không tham làm và độc chiếm”, nhưng điều này chỉ tạo nên một phản ứng đối kháng, và vì thế có một sự xung đột giữa cá nhân và lý tưởng được thiết lập bởi nhà nước, hoặc bởi một nhóm chính trị – tôn giáo có THẾ LỰC. Để làm phát sinh một sự phân phối công bằng về thực phẩm, quần áo và nhà ở thì cần phải có một loại tổ chức xã hội hoàn toàn khác biệt, phải không? Những quốc gia riêng biệt và chính quyền tối cao của chúng, những khối quyền lực và những cơ cấu kinh tế mâu thuẫn, cũng như hệ thống giai cấp và những tôn giáo có tổ chức – cơ chế nào cũng đều tuyên bố rằng đường lối của mình là đúng đắn nhất. Tất cả các cơ chế này phải chấm dứt tồn tại, có nghĩa là toàn bộ thái độ quyền hành và tôn ty thức bậc đối với cuộc sống phải chấm dứt.
Q- Tôi có thể thấy rằng đây là một cuộc CÁCH MẠNG thực sự duy nhất.
K- Đó là một cuộc cách mạng tâm lí toàn triệt, và một cuộc cách mạng như thế là thiết yếu, nếu con người khắp nơi trên thế giới muốn không còn thiếu thốn những nhu cầu vật chất cơ bản. Quả địa cầu này là của chúng ta, nó không phải thuộc về nước Anh, Mỹ hay Nga, nó cũng không thuộc vế bất cứ một nhóm ý thức hệ nào. Chúng ta là con người, không phải là người Ấn giáo, Phật giáo, công giáo hay Hồi giáo. Tất cả những phân chia này phải chấm dứt, nếu chúng ta muốn làm phát sinh một cơ cấu xã hội kinh tế hoàn toàn khác biệt . Nó phải được bắt đầu với BẠN VÀ TÔI.
Q- Tôi có thế tác động về PHƯƠNG DIỆN CHÍNH TRỊ để trợ giúp phát sinh một cuộc cách mạng như thế không?
K- Xin hỏi, bạn muốn nói gì khi bạn nói về hành động có tính cách chính trị? Phải chăng hành động chính trị, dù đó là bất cứ hành động gì, là tách biệt khỏi hành động toàn nguyên của con người, hay phải chăng nó là thành phần của hành động toàn nguyên đó?
Q- Với hành động chính trị, tôi muốn nói hành động ở cấp độ chính phủ, về lập pháp, kinh tế và quản trị…
K- Chắc chắn rằng nếu hành động chính trị là tách biệt với hành động toàn nguyên của con người, nếu nó không quan tâm đến toàn bản thể của con người, vốn là trạng thái tâm lý cũng như vật lý của y, thì nó là độc hại, vì sẽ đem lại đau khổ và rối loạn nhiều hơn mà thôi, điều này đúng là đang xảy ra trên thế giới hiện nay.
Với tất cả những vấn đề của mình, con người không thể hành động như là một con người toàn diện, chứ không phải như là một thực thể chính trị, tách biệt với trạng thái tâm lý hay tâm linh của y sao? Một cội cây là rễ, thân, nhánh và lá hoa. Bất cứ hành động nào mà không bao hàm, toàn nguyên, ắt không tránh khỏi đưa đến đau khổ. Chỉ có hành động toàn nguyên của con người, chứ không có hành động chính trị. Hành động chia chẻ manh mún luôn luôn đưa đến xung đột cả bên trong lẫn bên ngoài.
Q – Điều này có nghĩa là hành động chính trị không thể nào khả hữu được, phải không?
K – Không phải đâu! Sự thấu hiểu hành động toàn nguyên chắc chắn không cản trở hành động chính trị, giáo dục hay tôn giáo. Cac hoạt động này không phải là những hoạt động tách biệt, tất cả chúng đều là thành phần của một tiến trình hợp nhất vốn sẽ tự phô bày trong nhiều chiều hướng khác nhau. Điều quan trọng là tiến trình hợp nhất này, chứ không phải một hành động chính trị tách biệt, cho dù bề ngoài có vẻ lợi ích thế nào đi nữa cũng vậy.
Q – Thiết nghĩ tôi đã hiểu được những gì ông muốn nói . Nếu tôi có sự thấu hiểu toàn diện này về con người, hoặc về chính tôi thì sự chú tâm của tôi có thể sẽ được hướng về nhiều hướng khác nhau, khi cần thiết , nhưng tất cả các hành động của tôi sẽ liên quan trực tiếp tới toàn thể,. Hành động có tính chia chẻ, chuyên hóa, chỉ có thể sản sinh ra những kết quả hồn loạn mà thôi, như tôi bắt đầu nhận ra. Thấy được tất cả những điều này, không như là một nhà chính trị, mà là một con người, quan điểm về cuộc sống của tôi hoàn toàn THAY ĐỔI; tôi không còn phụ thuộc về bất cứ quốc gia, bất cứ đảng hải, bất cứ tôn giáo cá biệt nào nữa. Tôi cần biết Thượng đế, như tôi cần có thực phẩm – quần áo – nhà cửa. Nhưng nếu tôi tìm một cái gì đó tách biệt với cái khác, thì sự tìm kiếm này chỉ đưa đến những hình thức khác nhau của thảm họa và rối loạn mà thôi. Vâng tôi thấy điều này là thế. CHính trị – Tôn giáo – giáo dục tương quan với nhau một cách hoàn toàn mật thiết